Anh có một tài khoản Tinder hoành tráng. Những múi cơ khắc tạc, bắt mắt như lát bánh mì được dọn sẵn. Anh hoàn hảo để trưng bày trên Facebook, và đáng để nếm trên giường.
Chúng tôi liên lạc với nhau, và anh đề nghị một trò chơi thú vị.
- Chơi lột đồ không?
- Mình có thể quất nhau luôn mà.
- Haha, không phải thế… – Anh gửi. – Mỗi ngày chúng ta sẽ bóc những thứ ghê tởm của nhau. Khi chẳng còn gì, mình sẽ gặp mặt.
Nghe hay đấy! Tôi đã nghĩ thế. Cuối cùng, tôi nhắn lại. - Được! Xem ai bỏ chạy trước nhé!
- Haha, duyệt!
Đó là trò chơi tưởng dễ nhưng lại đầy thách thức.
Anh kể về mẹ mình, người phụ nữ đã ngoại tình. Tôi kể về cuộc chiến của bố mẹ, và tôi nhận ra mình chưa hề biết gia đình là gì. Anh nói về việc bắt nạt những đứa khác trong lớp. Tôi kể về việc đào mỏ những thằng đàn ông khi còn trẻ.
- Thật sao? Sugar baby à?– Anh cười.
- Đó là thời còn trẻ! – Tôi đáp lại – Giờ thì em khác rồi.
- Haha, dĩ vãng dơ dáy!
Dần dần, trò chơi tối hơn. Anh từng ngoại tình với nhiều người. Anh ái ân với cả đàn ông và phụ nữ để tìm được cảm giác mới. Anh chới với, suy đồi và sa đọa.
- Sao anh làm vậy?
- Anh ám ảnh việc mẹ mang quần lót của nhân tình về nhà và để nó khắp nơi trong nhà. Việc chiến thắng trên giường khiến kí ức đó nhạt đi.
Lúc đó, tôi sợ hãi, nhưng cũng thương. Sự tự ti về mẹ vẫn theo sát gã trai này. Ngay cả khi anh ta gần 30 tuổi. Ngay cả khi anh ta là cỗ máy ân ái trên giường.
Anh ta vẫn là đứa trẻ, không hơn.
Trò bóc tách tiếp tục tối hơn.
Chúng tôi chia sẻ những trò bẩn thỉu để đạt được thành công. Anh nói về vết bớt trên mông, thứ khiến anh không hoàn hảo. Tôi nói về vết sẹo trong một lần muốn ra đi mãi mãi. Chúng tôi dần xấu xí trong nhau.
- Em từng bị bắt nạt khi học đại học. – Tôi viết – Em đã thuê người đánh thằng đó.
- Rồi sau đó?
- Nó đi khập khiễng suốt đời.
Khoảng không im lặng kéo dài giữa hai chúng tôi. Cuối cùng, anh nhắn lại.
- Em có ân hận không?
- Có. Nhưng đôi khi bắt nạt nên bị dập tắt bởi bắt nạt.
Rất lâu, anh nhắn lại:
- Ừ. Nhưng ta có thể tìm được cách dập tắt bắt nạt mà không cần bắt nạt ai.
Khi kí ức đó được lột ra khiến tôi ghê tởm chính mình. Đêm đó, tôi gọi cho anh. Cả hai không nói gì. Và tôi khóc, chỉ vậy thời.
Cuối cùng, chúng tôi gặp nhau sau ba tháng “lột nhau”.
Anh hoàn hảo như những tấm ảnh trên mạng xã hội. Người cũng bảo, tôi đẹp hơn trong hình.
Chúng tôi chạm vào thực tế. Đôi mắt anh đen tối, đầy bí mật. Điệu cười của người ngạo mạn, và anh lấp lánh hào quang. Nhưng sao, tôi không còn thấy anh đẹp nữa.
Chúng tôi ăn tối, rồi anh dẫn tôi về một căn hộ nằm ở trung tâm thành phố.
Chúng tôi lột trần nhau, cả thể xác và tâm hồn. Tôi bỗng tự ti khi thấy ngấn mỡ dưới bụng. Anh tựa lưng vào tường, che đi vết bớt nơi mông. Nhưng rồi chúng tôi lao vào nhau.
Anh hôn lên vết sẹo nơi cổ tay tôi. Tôi vỗ vào vết bớt của anh, để cặp mông ấy nẩy lên như bóng nước. Chúng tôi vật lộn với sự thô bạo của cơ thể và sự nhơ nhớp của tâm hồn.
Cuối cùng, chúng tôi im lặng mà uống nhau, như kẻ say nốc rượu như hũ chìm. Chúng tôi chấp nhận nhau, như sinh vật ghê tởm nhất đời.
Đêm sâu đến hoàng hôn, chúng tôi vờn nhau. Cả hai nhìn nhau như quái vật. Khi ánh sáng lọt vào khe cửa, có lẽ hôm nay chúng tôi sẽ cùng bước đi trên con đường tìm tính người.

Leave a Reply